Lucia Nguyễn Thị Thư, Nữ tu Nữ Tỳ Chúa Giêsu Tình Thương
Dẫn nhập
“Sống đạo” — cách mà giáo dân thực hành đời sống đức tin — là điều Giáo hội toàn cầu và địa phương luôn đặt sự quan tâm lớn. Giáo dân không chỉ là thành phần “nông dân tinh thần” của Giáo hội, mà có vai trò và sứ mạng cụ thể, như được nhấn mạnh trong Công đồng Vatican II: nếu không có một hàng ngũ giáo dân có trách nhiệm, Giáo hội sẽ chưa thực sự được thành lập trọn vẹn. Cộng đồng Kitô hữu cần có những tín hữu trưởng thành, sống đức tin cách thiết thực, để Phúc Âm thấm sâu vào mọi khía cạnh của đời sống.
Thực trạng “sống đạo” hiện nay (việc nhìn từ giáo dân Việt Nam và giáo phận Qui Nhơn)
-
Những thái độ khác nhau trong đời sống đức tin
-
“Có đạo” là trạng thái thụ động: người ta sinh trong gia đình đạo, được rửa tội, vào sổ giáo xứ… nhưng đức tin gần như chỉ là một nhãn hiệu. Họ thiếu ý thức về trách nhiệm; ít tham gia phụng vụ, sinh hoạt cộng đoàn.
-
“Theo đạo” là bước chủ động hơn: có tìm hiểu, có mong muốn sống theo đức tin, nhưng thường chưa vững, dễ bị ảnh hưởng, dao động bởi hoàn cảnh.
-
“Giữ đạo” là sống theo những quy định (đi lễ, xưng tội, các bổn phận tôn giáo) nhưng phần lớn theo hình thức, chưa sâu sắc, chưa có sự dấn thân tự nguyện hoặc mạnh mẽ.
-
“Sống đạo” là trạng thái lý tưởng: người tín hữu ý thức mình là người con Thiên Chúa, sống đức tin trong mọi lĩnh vực đời sống, trung thành với Chúa qua phụng vụ, bí tích, tham gia hội đoàn, và làm chứng qua lối sống thường nhật.
-
-
Những dấu hiệu đáng lo và thách đố
-
Số người trẻ đi lễ giảm; nếu tham dự thì không đầy đủ, nhiều khi đến trễ, rời sớm, hoặc chỉ “cho có” vì lễ là bổn phận.
-
Việc học giáo lý của các bạn trẻ yếu đi, ít quan tâm đến việc hỏi đáp, tìm hiểu.
-
Các tác động bên ngoài như duy vật, vô thần, áp lực sống, đời sống kinh tế, sự “thoáng” trong xã hội… làm cho đức tin bị lơ là hoặc bị suy yếu.
-
Cộng đoàn đôi khi thiếu gương sáng; có những người lãnh đạo hoặc trong các vị trách nhiệm cũng có biểu hiện tiêu cực hoặc thiếu sống động trong đức tin.
-
Những giải pháp mục vụ để thăng tiến đời sống đức tin
-
Thăng tiến bản thân tín hữu
-
Phát triển đức tin không chỉ bằng học hỏi lý thuyết, nhưng bằng trải nghiệm cá nhân với Chúa — trong niềm vui, khó khăn, thành công hay thất bại.
-
Hiểu rõ hơn ơn gọi Kitô hữu mà mình đã lãnh nhận qua Bí tích Rửa Tội và Thêm Sức, để sống trách nhiệm của mình trong Giáo hội và xã hội.
-
-
Giáo dục đức tin
-
Cần có chương trình đào tạo đức tin rõ ràng, giúp giáo dân, đặc biệt giới trẻ, hiểu chức vụ của mình: tư tế, ngôn sứ, vương đế.
-
Việc giáo dục này không chỉ trong nhà thờ hay lớp học giáo lý, mà bắt đầu từ gia đình — nơi đầu tiên người trẻ cảm nhận và học đức tin qua lời nói, việc làm của cha mẹ, qua môi trường sống thường ngày.
-
Cần có chứng nhân sống đức tin thực sự, để người khác nhìn vào mà được gợi hứng.
-
-
Cộng đoàn và sứ vụ vương đế
-
Người giáo dân sống đức tin đâu chỉ trong không gian riêng tư, mà trong đời thường: công việc, học hành, giao tiếp xã hội — mang đức tin vào mọi mối quan hệ và hoạt động.
-
Tham gia và xây dựng cộng đoàn, để có môi trường hỗ trợ, nuôi dưỡng đức tin; làm cho cộng đoàn trở nên nơi người tín hữu cảm nhận được Chúa yêu thương, được chia sẻ, và được thúc đẩy sống đức tin.
-
Thực hành bác ái như một biểu hiện sứ vụ vương đế: yêu thương, sẻ chia, quan tâm tới người khác, sống bác ái giữa đời.
-
“Sống đạo” thực sự là một hành trình lâu dài, “câu chuyện dài muôn thuở.” Dù có những dấu hiệu yếu kém, có chỗ mỏi mệt hay đi xuống, vẫn còn đó những tâm hồn trung thành, kiên định trong đức tin — những “hạt cải nhỏ”, những “bà góa nghèo” âm thầm nhưng chân thành. Chúng ta được mời gọi không chỉ nhìn nhận thực trạng mà còn chủ động thay đổi bản thân, giúp đỡ người khác, đặc biệt là giới trẻ, sống căn tính Kitô hữu đã lãnh nhận qua các Bí tích — để đời sống đức tin được sống động, sáng ngời và tự nhiên trong mọi khía cạnh của đời thường.