Khi đọc đoạn Tin Mừng theo thánh Luca (6,12-19), chúng ta nhận thấy ba chi tiết nổi bật: Đức Giêsu cầu nguyện suốt đêm trước khi chọn Nhóm Mười Hai; những người được chọn đến từ nhiều thành phần xã hội khác nhau; và sau đó Chúa cùng họ đi xuống giữa đám đông dân chúng. Những chi tiết ấy không phải là tình cờ, nhưng chất chứa một sứ điệp sâu xa cho đời sống đức tin hôm nay.
1. Được chọn trong bầu khí cầu nguyện
Thánh Luca thuật lại: “Trong những ngày ấy, Đức Giêsu đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông đồ” (Lc 6,12-13).
Ngọn núi trong Kinh Thánh không chỉ là một địa điểm, nhưng còn là biểu tượng của nơi gặp gỡ giữa Trời và Đất. Từ núi Sinai, ông Môsê nhận Mười Điều Răn; trên núi Sion, Đền thờ Giêrusalem được xây dựng; trên núi Tabor, Đức Giêsu biến hình; trên núi Ôliu, Người tha thiết cầu nguyện trước cuộc thương khó.

Chúa Giêsu chọn các Tông đồ không phải bằng sự tính toán của con người, nhưng là kết quả của suốt đêm cầu nguyện trong thinh lặng. Điều này dạy chúng ta rằng: mọi quyết định quan trọng trong đời, nhất là những quyết định liên quan đến ơn gọi và sứ vụ, cần được đặt trong bầu khí cầu nguyện, để tìm kiếm thánh ý Thiên Chúa hơn là ý riêng của ta.
2. Những người được chọn thật bình thường
Luca cho biết danh sách Nhóm Mười Hai: Simôn Phêrô, Anrê, Giacôbê, Gioan, Philípphê, Batôlômêô, Mátthêu, Tôma, Giacôbê con ông Alphê, Simôn Nhiệt Thành, Giuđa con ông Giacôbê và Giuđa Ítcariốt. Trong số đó, có ngư phủ, có người thu thuế, có người nhiệt thành chính trị, có người sau này trở thành kẻ phản bội.
Điều lạ lùng là Chúa không chọn những con người xuất chúng, đạo hạnh hoàn hảo, nhưng lại chọn những kẻ rất đời thường, thậm chí yếu đuối. Phêrô chối Chúa, Giuđa bán Thầy, các môn đệ khác nhiều lần tranh giành chỗ đứng… Thế nhưng, Chúa vẫn chọn.
Tại sao? Bởi vì ơn gọi không phải là phần thưởng cho người xứng đáng, mà là quà tặng nhưng không của Thiên Chúa. Người gọi kẻ Người muốn, và chính ân sủng biến đổi họ. Điều ấy nhắc nhớ chúng ta rằng: nếu hôm nay ta là Kitô hữu, là tu sĩ, là linh mục, hay đơn giản là một tín hữu sống đời gia đình, thì không phải do ta giỏi giang, nhưng do Chúa thương gọi ta trong sự yếu đuối và bất toàn.
3. Được chọn để sai đi
Sau khi chọn Nhóm Mười Hai, Luca viết: “Đức Giêsu đi xuống cùng với các ông, Người dừng lại ở chỗ đất bằng. Tại đó, đông đảo môn đệ của Người, và đoàn lũ dân chúng từ khắp miền Giuđê, Giêrusalem cũng như từ miền duyên hải Tia và Xiđôn đến để nghe Người giảng và để được chữa lành” (Lc 6,17-18).
Được chọn không có nghĩa là được giữ riêng cho Chúa, nhưng là để sai đến với dân. Các môn đệ không thể mãi ở trên núi, trong bầu khí linh thánh của cầu nguyện, nhưng phải bước xuống giữa cuộc đời, nơi có những con người cụ thể đang đau khổ, mong chờ ơn cứu độ.
Điều quan trọng là: Đức Giêsu không để các ông đi một mình. Luca nhấn mạnh: “Đức Giêsu đi xuống cùng với các ông” (Lc 6,17). Chính sự hiện diện của Chúa, chính quyền năng của Người, mới chữa lành dân chúng. Vì thế, sứ vụ không hệ tại tài năng riêng, nhưng nhờ sự kết hợp với Chúa mà sinh hoa trái.
4. Bài học cho chúng ta hôm nay
-
Mỗi người Kitô hữu đều là “người được chọn”. Qua Bí tích Rửa tội, ta được mời gọi sống thân mật với Chúa và trở nên chứng nhân giữa đời.
-
Ta được chọn không vì công trạng, nhưng vì lòng thương xót. Điều đó giúp ta khiêm nhường và luôn tín thác nơi Chúa.
-
Ta được chọn để dấn thân, để phục vụ, chứ không để hưởng thụ. Người được chọn là người được sai đi, đem Tin Mừng và tình thương đến cho những ai đang cần.
-
Và ta không đơn độc: Chúa luôn đi cùng, đồng hành và ban sức mạnh để ta chu toàn sứ vụ.
Thánh Phaolô đã nói: “Anh em hãy bén rễ sâu và xây dựng đời mình trên nền tảng là Đức Kitô Giêsu, hãy dựa vào đức tin mà anh em đã được thụ huấn, và để cho lòng chan chứa niềm tri ân cảm tạ” (Cl 2,6-7). Đó cũng chính là lời mời gọi cho chúng ta hôm nay: sống kết hợp với Chúa, nhận ra mình được chọn, và can đảm bước đi cùng Người để phục vụ anh chị em mình.